Năm thứ ba mươi mốt triều Gia Ninh, mùa đông, trang viên Lục Huần.
Gió tuyết mênh mang, vạn lý bạch thuần.
Trang viên vẫn đèn đuốc sáng trưng vào lúc bình minh, những bức tường và mái ngói xám cao chồng chất lên nhau, tựa như một chiếc du thuyền khổng lồ, lặng lẽ trôi giữa biển tuyết trắng xóa.
Nhìn từ xa, người qua đường như có thể nghe thấy tiếng băng vỡ, như thể nó đang từ từ vỡ ra khỏi vùng cực băng.
Tiếng chuông vang lên ngân nga.