“Thiếu niên, mau nghĩ xem, rốt cuộc đoạn còn thiếu là gì?”
“Khó khăn lắm mới được nghe một bài từ như vậy, thế mà ngươi lại quên mất một đoạn, thật khiến chúng ta không thể ngủ ngon.”
Các văn nhân mặc khách liên tục nói, sớm đã quẳng chuyện "phản bội Tĩnh Vương" ra sau đầu, nhất định kéo Trần Tích, bắt hắn nhớ cho bằng được đoạn còn thiếu.
Đối với họ, một bài từ hay bị thiếu, chẳng khác nào một mỹ nhân che nửa khuôn mặt bằng khăn voan, khiến lòng người ngứa ngáy không yên.
Một bài Phá Trận Tử, thoạt nghe như một bài từ tráng lệ của tướng quân, nhưng lại thể hiện nỗi bi phẫn và tiếc nuối khi chí lớn không thành. Lúc say rượu, dường như hắn vẫn là vị thiếu niên tướng quân năm nào, trong trướng đao kiếm lóe lên hàn quang, ngoài trướng tiếng tù và liên miên bất tuyệt.