Mùa đông năm Gia Ninh thứ ba mươi mốt, ngày hai mươi tám tháng Chạp.
Ngoài thành Cố Nguyên, gió lớn cuốn theo bụi đất vàng bay lên không trung, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống, khi rơi vào người liền phát ra âm thanh loạt xoạt như mưa.
Trên tường thành Cố Nguyên, có binh sĩ dùng khăn vải xám che hơn nửa khuôn mặt, dựa vào tường thành mà ngủ gật.
Xa xa, tiếng chuông lạc đà bỗng vang vọng.
Tên lính kéo khăn xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài thành, chỉ thấy trên con đường đất vàng dài dằng dặc, một đội lạc đà đang từ từ tiến đến.