Trần Vấn Tông lắc đầu: "Xin lỗi, tại hạ không thể nói được."
Lý Huyền ngây người.
Trần Vấn Tông nghiêm túc nói: "Lý đại nhân, ta tuy cũng đói, nhưng nỗi oan khuất mà đệ đệ ta phải chịu hôm qua, không thể cứ thế mà bỏ qua. Hắn muốn tha thứ cho ai, không muốn tha thứ cho ai, ta là huynh trưởng không thể thay hắn quyết định, cũng không thể làm đồng lõa với kẻ oan uổng hắn. Ngộ nhỡ hắn nể mặt ta mà thỏa hiệp, ta sẽ áy náy không yên."
Lý Huyền thở dài một tiếng: "Ta hiểu ý của Vấn Tông hiền đệ, nhưng..."
Trần Vấn Tông chắp tay: "Lý đại nhân không cần nói nhiều, ta cũng ra ngoài tìm lương thực đây."