Âm thanh của thế gian dường như tan biến.
Trần Tích đứng nơi đầu cầu thang vung đao như múa, mồ hôi tuôn như mưa. Hắn chẳng còn nghe thấy tiếng hò hét xung phong của Thiên Sách quân, thế giới này chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của chính hắn.
Hắn quên mất mình đã chém giết bao lâu, tóm lại là rất lâu.
Lâu đến nỗi cánh tay hắn mỏi nhừ, bàn tay tê dại, lâu đến nỗi khí lực toàn thân hắn gần như cạn kiệt, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật say.
Trong khách điếm, thi thể chất chồng hai lớp, máu tươi ngập quá giày, đám giáp sĩ Thiên Sách quân giẫm lên phát ra tiếng lép nhép, cầu thang cũng trở nên nhớp nháp, trơn trượt.