Lão quán cười thảm: "Ta nói năm Gia Ninh thứ hai mươi lăm, trận Khuất Ngô Sơn ta không có cơ hội giết ngươi, có kẻ không tin; ta nói ta là người của Văn Thao tướng quân phái tới, bọn chúng cũng không tin! Dường như chỉ cần làm tế tác một ngày, người liền biến thành quỷ, kẻ địch không tin, người mình cũng không tin, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì! Không sống nữa, hôm nay ta xuống suối vàng hỏi tướng quân, năm đó tại sao cứ nhất định chọn ta, thật quá thiên vị!"
Nguyên Trăn im lặng một lát: "Thay ta gửi lời hỏi thăm hắn, giết đi!"
Thiên phu trưởng Lý Thậm cầm trường mâu bước tới, đâm xuyên tim lão quán!
Trần Tích lặng lẽ nhìn lão quán từ từ nhắm mắt, ánh lửa từ cây đuốc bị gió thổi lay động trên mặt hắn.
Nguyên Trăn không nhìn lão quán nữa, quay đầu ngựa tiếp tục đi về phía bắc. Tâm phúc bên cạnh thấp giọng: "Đại soái, vừa rồi Tiên phong doanh ở phía bắc Đa Khố phường giao chiến với một đội bộ binh tinh nhuệ, ti chức lo bên đó còn có mai phục!"