Trong cung cấm, một ngày dường như dài đằng đẵng hơn bên ngoài.
Những kẻ sống trong tường đỏ ngói xám, từ khi tỉnh giấc ban mai đã mong ngóng đến giữa trưa, từ giữa trưa lại mỏi mòn chờ đợi bóng đêm.
Lũ trẻ ngoài cung nô đùa đá cầu trên phố, chỉ lơ đãng một chút trời đã tối mịt; còn người trong cung trơ mắt nhìn ánh tà dương từng chút một lịm tắt, chậm chạp đến lạ thường.
Tiếng chuông trống từ Chung Cổ Lâu dứt hẳn tám trăm hồi, cửa thành hoàng cung khóa chặt, màn đêm buông xuống.
Các đạo cô lục tục trở về hậu điện, kẻ thì ngẩn ngơ ngồi trên giường lớn không biết suy tư điều gì, người thì cặm cụi vá may y phục, vá xong phải nộp lại kim chỉ cho Huyền Tố, ả ta sẽ cất vào tủ khóa kỹ càng, không được thiếu dù chỉ một cây kim!