Cả đại sảnh tĩnh mịch.
Khói nhang lượn lờ trước chính điện, ngọn nến chập chờn.
Trình Sùng lẳng lặng lau chùi bài vị, dọn dẹp tro bụi rơi xuống trên bàn.
Hắn có mái tóc màu xám trắng, dáng người khôi ngô tráng kiện, khí tức công chính bình ổn, một thân áo vải trắng rộng rãi, bình thản tựa như biển rộng không gió, hoàn toàn không quan tâm lời nói của mình gây nên sóng gió lớn đến nhường nào.
Sương trắng bốc lên từ trong chén trà nóng.