“Ha ha, ta đùa thôi mà! Trương huynh chớ để trong lòng, hôm nào tới huyện Bình Dương, ta sẽ mời Trương huynh uống rượu ở Lãng Vân Lâu”
Lương Cừ vỗ cánh tay Trương Chí Vân.
Lúc đầu không nghĩ ra, nhưng cũng không đến mức mãi không nhìn ra được gì.
Đã từng là vô danh tiểu tốt, đảo mắt một cái lại vượt lên trên mình, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ cảm khái.
Không có người nào là trời sinh Thánh nhân cả, biết hổ thẹn thì sau này mới mạnh mẽ hơn được.