Cỏ dại mọc chen chúc đầy hai bên đường đất tránh thoát được thiên tai, nhưng không tránh khỏi được ‘nhân họa’, dưới sự tàn phá của gậy gỗ đồng loạt tàn lụi thành bùn, một mùi cỏ xanh nhàn nhạt bay ra.
Sáu chú bé cầm trong tay nhánh cây, hết chạy từ đông sang tây, lại chạy từ tây sang đông, hùng hùng hổ hổ, dọc đường toàn là khói bụi.
Đám trẻ nhỏ đúng lúc từ bên cạnh chạy qua, Lương Cừ tiện tay ngăn một đứa lại.
Thấy có người lạ cản đám nhỏ đang chạy về thôn, người nông dân đang hốt phân trên đường dừng bước, quan sát một lúc, phát hiện trên người Lương Cừ mặc quan phục mới yên lặng rời đi.
“Nhóc con! Trong thôn mấy đứa mỗi khi có người thành thân hay đánh nhau thì tìm ai xử lý? Người kia ở chỗ nào?”