“Sư tỷ đúng là mắt sáng như đuốc, cua cái không có con nào nhỏ hơn bảy lạng, cua đực không có con nào nhỏ hơn tám lạng, chỗ nhỏ hơn đều được lấy ra làm bánh bao gạch cua hết, sư tỷ thích ăn gạch cua cái hay gạch cua đực?”
Trác Thiệu Cầm không cần nghĩ ngợi nói luôn:
“Ăn cua đương nhiên phải ăn gạch cua đực, gạch cua cái dính miệng.”
“Vậy ăn con này đi, bảy lạng tám, là cua cái lớn, sư tỷ nếm thử xem, dấm gừng, dầu vừng, xì dầu, thích chấm thế nào thì tự chế nhé”
Lương Cừ chọn lấy một con, đưa cho Trác Thiệu Cầm.