Âm thanh pháo nổ lốp bốp truyền đến từ cuối con phố dài, nhà nào nhà nấy đều treo pháo cán dài, giấy đỏ vụn bay tán loạn sát đất.
Xích Sơn lắc lắc cái cổ, vươn đầu lưỡi ra liếm mảnh giấy vụn dính ở khóe miệng.
Mùi lưu huỳnh lưu lại trong không khí khiến nó không khỏi nhảy mũi, trong lúc nhất thời không kịp quan sát, trên mặt đã bị dán mấy miếng giấy hoa đón xuân.
Trước cổng Dương phủ, Từ Tử Soái nhàm chán mà đá mấy mảnh giấy vụn, thỉnh thoảng nhìn về phía con phố dài, thấy Lương Cừ cưỡi ngựa chạy đến liền lớn tiếng hô to.
“A Thủy! Đã bảo giờ Dậu đến mà, sao giờ này mới thấy?”