Đại sảnh rộng rãi yên tĩnh đến mức phát lạnh, mái hiên nhô ra che gần hết ánh nắng, chia toàn bộ căn phòng thành hai phần sáng tối.
Lương Cừ đứng ở trung tâm, cái bóng kéo ra thật dài, cho dù đòi hỏi chỗ tốt mà cũng lộ vẻ đương nhiên như vậy.
Trương Văn Hổ dúng móng tay vuốt bộ râu ngắn như cương châm của mình, kinh ngạc trước lời nói thẳng thắn của Lương Cừ, phát hiện ra ý ở ngoài lời.
“Ý của Lương Thủy Lang là, chỉ một mình ngài có thể đánh lui được kẻ địch?”
“Hôm nay chỉ có một mình ta đến Trương gia, tất nhiên là do ta đánh lui kẻ địch”