Hoa viên Dương phủ.
Đàn kiến vác theo sâu ăn lá đi qua bên chân Lương Cừ.
“Sư đệ! Sư đệ! Sư đệ tốt của ta! Sư huynh vẫn đang thiếu một thanh Linh Binh đây.
Kim vũ thì sư huynh không dám ao ước xa vời, còn thừa sợi lông vũ nào không, trông mong sư đệ cho ta một cái!”
Từ Tử Soái ôm lấy Lương Cứ, vừa khóc lóc vừa kể lể.