“Cóc Công! Cách biệt lâu ngày, phong thái vẫn như xưa! Từ xa nhìn lại, sáng bừng như mặt trời lúc bình minh!”
Cóc già dùng đầu đỡ lấy lá sen, ôm lấy tảng đá lớn trong hồ, thấy mì gạch cua trong tay Hải ly mà chảy nước miếng, trong lúc đó nghe thấy có người chào hỏi, nó hết nhìn Đông lại nhìn Tây, đột nhiên phát hiện ra Lương Cừ đang đứng ở cạnh hồ, lập tức thẳng lưng, hai móng vuốt đặt sau lưng.
Giả bộ cao thủ.
Lá sen trượt xuống từ trên đầu Cóc già, Cóc già bụp một phát phủi đi, thản nhiên nói:
“Lương khanh à…Đã lâu không gặp, nghe Lão Trai Tượng trong hồ nước nói, ngươi đến huyện Hoa Châu gì đó trị thủy đúng không?”