[Đinh! Mười hai môn công pháp cực hạn Luyện Lực cảnh của bạn, tổng hợp thành một môn công pháp hoàn toàn mới. Mời đặt tên.]
[Đinh! Mười hai môn công pháp Luyện Bì cảnh cực hạn của bạn, tổng hợp thành một môn công pháp hoàn toàn mới, xin đặt tên cho nó!]
[Đinh! Ba môn điển tịch y đạo của bạn, tổng hợp thành một điển tịch hoàn toàn mới, xin vui lòng đặt tên cho nó!]
Tiếng nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên, vô số kiến thức xuất hiện đan xen trong đầu Ngụy Hàn. Phần lớn những thứ vô ích trong công pháp bị loại bỏ, giống như tu luyện lại từ đầu. Cảm ngộ đối với Luyện Lực cảnh và Luyện Bì cảnh trở nên thâm sâu hơn gấp mấy lần.
"Công pháp Luyện Lực cảnh của ta, phần lớn lấy muôn thú làm chủ đạo, cho nên công pháp mới đặt tên là "Bách Thú Đoán Tạo Thể Quyết" đi!”
“Luyện Bì cảnh đã đạt tới cảnh giới kim thân bất hư, đặt tên là "Kim Cương Bất Hư Thần Công" đi!”
“Về phần ba cuốn điển tịch y đạo, cũng không có thoát khỏi phạm trù Bách Thảo Kinh, vẫn lấy Bách Thảo Kinh đặt tên là được!”
Ngụy Hàn đặt xong tên lại sảng khoái nhìn bảng thuộc tính của mình, không kìm đực nở nụ cười hài lòng.
[Hệ thống treo máy bất tử.
Người chơi: Nguỵ Hàn.
Tuổi: 15
Tuổi thọ: Bất tử (cố định)
Tu vi: Luyện Huyết cảnh sơ kỳ, tiến độ rèn thể: 0,1%
Công pháp tu luyện: Bách Thú Rèn Thể Công "Cực Hạn", Kim Cương Bất Hư Thần Công "Cực Hạn", Thanh Loan Luyện Huyết Bí Điển "Nhập Môn", Quỳ Thủy Cửu Chuyển Tâm Kinh "Nhập Môn"
Võ Đạo Đại Toàn: Bách Biến Thu Cốt Công Cực Hạn, Nhiên Huyết Cửu Cấm "Khuyết Khuyết", Phúc Hải Thập Bát Đao "Cực Hạn", Phi Sa Tẩu Thạch Kiếm "Cực Hạn", Kim Cương La Hán Quyền "Cực Hạn", Đầy trời phi vũ "Cực Hạn", Di Hình Hoán Ảnh "Cực Hạn", Xuyên Kim Liệt Thạch Kình "Cực Hạn", Phong Quyển Tàn Vân Cước "Cực Hạn", Huyết Sát Đoạn Hồn Thương "Cực Hạn"
Kỹ Năng Đại Toàn: Bách Thảo Kinh "Cực Hạn", Trù Nghệ "Cực Hạn", Ngự Thú sơ giải "Đại Thành", v.v…
Vị trí treo tự động: Bảy.]
Thuận lợi thăng cấp Luyện Huyết Cảnh, tâm tình Ngụy Hàn không tệ. Nhưng vừa nghĩ đến bước tu luyện tiếp theo, hắn không kìm được cau mày, cảm thấy bản thân còn thiếu rất nhiều.
Võ đạo tu luyện phải càng ngày càng tăng tiến, công pháp lợi hại hơn nữa cũng phải bổ sung năng lượng rất lớn. Chỉ có săn bắt yêu thú mới đủ nguyên liệu và tài nguyên để rèn luyện huyết mạch Luyện Huyết cảnh.
Hiện tại thứ hắn đang thiếu chính là máu yêu thú, hơn nữa phải là chim và yêu thú thuộc tính thuỷ. Đồng thời Ngụy Hàn còn thiếu một thanh vũ khí tiện tay, cũng thiếu thủ đoạn công kích tầm xa, cùng với thủ đoạn khắc chế quỷ dị.
“Có thời gian, có lẽ phải đi quận thành một chuyến!”
"Huyện Thanh Sơn thích hợp ẩn náu nhưng tài nguyên võ đạo vẫn thua quận thành rất nhiều.”
Ngụy Hàn trầm ngâm lên kế hoạch, tiện tay huýt sáo một chút. Mấy con hoàng ưng đang đùa giỡn đã bị hắn gọi tới.
Đại Bạch, con Tuyết Sơn thần ưng trưởng thành này đã lớn hơn trước rất nhiều. Sải cánh dài hơn mười hai thước, thân thể tựa như căn nhà gỗ nhỏ. Sức nặng năm trăm cân, ánh mắt linh động thông minh, xem ra chỉ còn một thời gian nữa thì đột phá đến yêu thú.
Tiểu Tuyết Sơn Thần Ưng cũng không đơn giản, nó đã có thể tự bay tự săn mồi. Tuy thân hình của nó mới bằng một phần mười mẹ nó, nhưng vẫn lớn hơn Hồng ưng, Thanh vũ ưng rất nhiều.
Ba con chim ưng nhỏ còn chưa trưởng thành, rất vui vẻ. Thỉnh thoảng cùng ba con chim sẻ nhỏ đuổi theo đùa giỡn, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Ngụy Hàn thấy thế mỉm cười cũng không ngăn cản bọn chúng, chỉ xoa đầu Đại Bạch, dặn dò nói: "Dẫn ta đi tìm yêu thú chim gần nhất!”
Tuyết Sơn Thần Ưng có chút khó hiểu lắc đầu. Trong đôi mắt linh động không tự chủ được hiện lên một tia sợ hãi. Mặc dù nó là bá chủ trên bầu trời, nhưng trên thực tế cũng không dám trêu chọc yêu thú, chứ đừng nói đến yêu thú chim.
Phía tây và phía bắc của huyện Thanh Sơn là một dãy núi lớn, người đời đều gọi nó là sơn mạch Thanh Mang, nghe đồn nó kéo dài mấy ngàn dặm trải dài trên ba châu phủ.
Sâu trong sơn mạch Thanh Mang, lại có vô số độc xà mãnh thú, thậm chí ngay cả yêu thú cũng không thiếu. Người bình thường đi vào cũng khó đi ra, chỉ có võ giả cường đại dám xông vào.
Tuyết Sơn Thần Ưng lợi hại như vậy cũng chỉ dám ở bên ngoài sơn mạch, có thể biết rằng trung tâm sơn mạch nguy hiểm cỡ nào.
“Đừng sợ!” Ngụy Hàn cười khẽ một tiếng, vừa cho nó ăn thú huyết đan, vừa trấn an nói: "Ngươi chỉ cần dẫn ta đi qua là được, ta đi săn giết yêu thú chim, không phải đi nộp mạng, bản lĩnh của ta ngươi còn không rõ sao?”
“Hơn nữa săn giết yêu thú chim đối với ngươi cũng có chỗ tốt không nhỏ, sau khi ăn thịt nó còn sợ ngươi không thể thăng cấp ư? Dù săn thất bại, dựa vào tốc độ của ngươi chạy trốn không khó khăn, ngươi sợ cái gì chứ?”
Ngụy Hàn phân tích lợi dụ, nhất thời làm cho Đại Bạch tim đập thình thịch. Tất nhiên nó biết chủ nhân mình có bao nhiêu yêu nghiệt, cảnh tượng luyện công mỗi đêm của hắn cũng đủ để dọa thần ưng. Có Ngụy Hàn làm chỗ dựa vững chắc, chưa chắc bản thân đã trở thành mồi của yêu thú.
Hai tròng mắt linh động của Tuyết Sơn Thần Ưng hiện lên một tia hưng phấn. Nó trực tiếp cúi người xuống, đợi Ngụy Hàn nhảy lên lưng mình, hai cánh chấn động liền bay lên trời.
So với chuyến bay đầu tiên, nó bây giờ đã có những tiến bộ to lớn, không chỉ bay nhanh hơn và cao hơn, mà còn rút ngắn được thời gian. Cũng xem như là một con thú bay đủ chuẩn mà Ngụy Hàn mong muốn.
Ngụy Hàn ngạo nghễ đứng trên lưng Thần Ưng, một người một ưng nhanh như điện lao thẳng vào sâu trong sơn mạch Thanh Mang, tốc độ nhanh như tia chớp.
Phía dưới là khu rừng nguyên sinh rậm rạp cây cối, thỉnh thoảng có tiếng rống gào của yêu thú nhắc nhở nơi này rất nguy hiểm. Ngụy Hàn làm ngơ trước việc này, nếu đứng mệt thì ngồi luôn dưới lưng Thần ưng. Đang vui vẻ cân nhắc xem hôm nào đó nên lắp ghế dựa trên lưng Đại Bạch hay không?
Nửa canh giờ sau, cả hai đã tiến vào dãy núi tầng tầng lớp lớp, dày đặc tối tăm.