TRUYỆN FULL

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Chương 123: Làm mệt ăn ngon

"Được, dừng lại đi!"

"Ăn cơm trước, cơm nước xong tiếp tục làm!"

Chạng vạng tối, binh doanh đã đến giờ ăn tối.

Binh lính phản quân bình thường chỉ có thể ăn một ít cơm trắng, không phải cháo loãng thì là bánh bao dưa muối, thỉnh thoảng có thịt mỡ là chuyện hiếm có. Nhưng thức ăn của Chế Tạo doanh lại tốt hơn dự liệu của mọi người.

Bảy tám binh quân mang tới mấy thùng lớn, bên trong không chỉ có cơm trắng

thơm ngào ngạt, còn có thịt hầm, gà vịt, canh thịt, thậm chí có một thùng dược thiện.

"Như thế nào? Kinh ngạc lắm đúng không?" Diêm Cảnh Sơn thấy thế cười ha ha một

tiếng: "Chế tạo doanh chúng ta đúng là chịu cực khổ một chút nhưng làm tốt việc thì sẽ được ăn ngon, cho nên tiêu chuẩn ăn uống của chúng ta còn hơn binh lính bình thường gấp trăm lần, ngươi đúng là có lộc ăn.”

"Ha ha ha, đến đây, Tiểu Phi ăn đi!"

"Tới chỗ chúng ta, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không cần lo ăn không

đủ no!"

“Không tệ, phải ăn no mới có khí lực làm việc, ăn đi!"

Các thợ rèn cũng vui vẻ gọi hắn.

Ngụy Hàn cười có lệ cũng không khách khí, trực tiếp học theo những người

khác bưng một bát cơm lên xới một bát to đầy, rồi lấy thêm các loại thịt và nước

canh đổ vào bên trong, ngồi xổm một góc hì hục ăn.

"Thơm!" Ngụy Hàn thỏa mãn khen một tiếng.

"Ha ha ha!" Mọi người nghe vậy tất cả đều nở nụ cười.

Mọi người đều là tráng hán thô kệch, mỗi ngày đều bận rộn nên luôn đói bụng. Ai cũng thô lỗ ăn cơm cả, khí thế tựa như gió cuốn mây bay, nhưng cơm này rất thơm.

Chuyện này làm cho Ngụy Hàn nhớ tới khi hắn vừa đến hiệu thuốc Trần thị. Học đồ tạp dịch rất đông, tất cả đều ngồi xổm trước phòng bếp để ăn cơm. Nhưng thức ăn cũng không ngon bằng hôm nay, càng ăn càng cảm giác hưởng thụ.

"Cái gì gọi là năm tháng tốt đẹp, chính là khoảnh khắc này.”

"Phản quân làm loạn thì làm sao, đánh không lại ta liền gia nhập.”

Những người khác mỗi ngày đều lo lắng sợ bị binh phỉ giết chết, hắn vui vẻ trốn ở trong binh doanh học nghề. Không cần lo cơm ăn áo mặt còn có tiền công, lại chẳng cần lo sẽ làm bia đỡ đạn, vô cùng sảng khoái.

Ngụy Hàn không khỏi cảm thán sự khôn khéo của mình.

Đồng thời lỗ tai cũng dựng thẳng lên, theo thói quen nghe ngóng chuyện xung quanh, thu thập các loại tình báo.

Các thợ rèn đều là đàn ông, hai câu liền nhắc phụ nữ. Mở miệng ngậm miệng đều xoay quanh đề tài Câu Lan viện, Thanh Lâu quán. Nhưng Ngụy Hàn từ đó nghe được một tin tức tốt.

Một thợ rèn răng vàng cười nói: "Hôm qua nghe Tiết Thiên tướng nói chuyện phiếm, Tiêu vương điện hạ ít ngày sẽ tiếp tục phát động tiến công về phía quận thành, thừa dịp đại quân triều đình còn chưa kịp điều động, chiếm lĩnh thêm một ít đất đai, nắm chặt củng cố phòng tuyến.”

“Hắn nói huyện Thanh Sơn không tệ, rất thích hợp trở thành kho thóc, tiếp tế hậu cần. Có lẽ Chế tạo doanh của chúng sẽ phải đóng quân ở đây.”

“Các huynh đệ nếu còn đang độc thân đừng ngày ngày chạy vào trong câu can viện nữa, nữ nhân ở đó rất dơ bẩn. Chi bằng bỏ chút tiền nhỏ cưới vợ an gia sống qua ngày.”

Đề tài này khiến mọi người hứng thú.

"Ha ha ha, có lý có lý, tuy rằng hoa nhà không thơm bằng hoa dại, nhưng có một người biết lạnh biết nóng giặt quần áo nấu cơm cũng không tệ lắm.”

“Cũng đúng, tuy rằng Chế tạo doanh vất vả, nhưng mỗi tháng tiền lương thật không ít, tìm mấy nương tử sinh con đẻ cái truyền tông nối dõi cũng tốt.”

"Nhà cửa ở huyện Thanh Sơn cũng không đắt, mua một tiểu viện hẻo lánh, cưới một thê tử tốt, tìm người mua một nàng dâu cũng tốt hơn so với đi dạo câu lan viện!"

Các đại hán thô lỗ miệng nghị luận, đáy mắt mỗi người đều lóe lên ánh sáng hạnh phúc.

Ngụy Hàn thấy thế mỉm cười, thời đại vũ khí lạnh có một điểm tốt hơn Lam Tinh, cưới vợ thật sự không tốn nhiều tiền.

Dân chúng tầng dưới chót đều nghèo, có một nghề thủ công là có thể cưới được vợ. Huống chi là thợ rèn tiền lương dồi dào trong những Chế tạo doanh này, rất nhiều gia đình nghèo nuôi không nổi đều đồng ý gả con gái cho bọn họ.

Tin tức trong miệng bọn họ lại làm hắn hơi bất ngờ.

Nếu huyện Thanh Sơn thật sự được thiết lập thành thành trì tiếp tế hậu cần, như vậy phương diện an toàn không cần nhắc tới, quả nhiên là một tin tức tốt.

"Được rồi, ăn no uống say liền tiếp tục làm việc!" Diêm Cảnh Sơn dập điếu thuốc lào của mình, tức giận nói: "Nhanh nhẹn một chút, buổi tối thắp đèn dầu làm thêm hai canh giờ. Gần đây trong quân cần nhiều vũ khí, mọi người vất vả một chút, tháng này tiền lương cũng được nhiều hơn một chút!"

"Vâng!" Nhóm thợ rèn đồng thanh đáp ứng. Họ ăn uống đầy đủ, bắt đầu nâng búa một lần nữa.

Thợ rèn là một công việc nhàm chán, liên tục đập miếng sắt nóng, làm cho khối sắt trở thành dáng vẻ mình tưởng tượng. Một thanh đao kiếm, khải giáp, cung nỏ đều do bọn họ chế tạo ra.