TRUYỆN FULL

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Chương 128: Chấn động ngõ nhỏ

"Rầm!"

Một quyền này của hắn kiêu ngạo ngập trời, khí huyết khủng bố quay cuồng như sông lớn. Phát ra từng trận tiếng nổ vang, huyết vụ tràn ngập bốn phía. Lực trùng kích mạnh đến dọa người.

"Á!" Một tiếng thét chói tai thê lương vang lên.

Đại thẩm mập cùng trượng phu giống như là túi vải rách bị quyền phong đánh bay. "Ầm ầm" một tiếng, vách tường nhà cửa cũ nát trực tiếp sụp đổ, cảnh tượng hỗn loạn.

Mà hai người đại thẩm mập mạp ngã trên mặt đất đã sớm nằm rạp tại chỗ, trên người có hắc khí. Thân thể nhanh chóng khô khốc, gầy gò, giống như qủa bóng bay bị rò rỉ khí.

"Chỉ có vậy thôi?" Ngụy Hàn thấy thế nhất thời nở nụ cười.

Còn tưởng rằng con quỷ dị này có thủ đoạn gì chứ. Xem ra cũng chỉ là một chút chiêu trò hù dọa người mà thôi.

Dựa vào khí huyết tại cảnh giới Luyện Huyết của hắn vượt xa người thường. Vừa bắt đầu đã khiến đối phương bạo phát, một con quỷ dị nhỏ nhoi có thể làm gì được hắn.

Giờ này khắc này, động tĩnh cực lớn đã khiến cho các hộ dân khác ở ngõ Lục Liễu chú ý. Tuy rằng không ai dám bật đèn kiểm

Ngụy Hàn không muốn đối mặt với đội tuần tra, quyết định tốc chiến tốc thắng. Hắn nhanh chóng nhảy lên tường, một đường đạp mái hiên vượt qua vách tường. Dùng thân pháp cực nhanh đến nhà Lưu nãi nãi.

Gia đình nãi nãi chỉ có một người sống, thân hình gầy yếu. Ngày thường Lưu nãi nãi rất dịu dàng ôn hoà là một lão thái bà được nhiều người yêu mến.

Nhưng hôm nay lại ngồi bên giếng chải đầu, động tác của bà ta chậm chạp cứng ngắc. Trên mặt lại lộ ra nụ cười oán độc tàn nhẫn, hai tròng mắt xoáy chặt nhìn chằm chằm Ngụy Hàn nhảy vào sân.

Trong miệng lại truyền đến một giọng nữ tử uyển chuyển: "Công tử, nô gia đẹp sao?"

"!" Ngụy Hàn giơ tay đánh ra một chưởng.

Khí huyết cùng kình khí khủng bố bạo phát tuôn ra. Lưu nãi nãi bị đánh nát thành tương thịt ngay tại chỗ.

Nhưng một cỗ khí đen vô hình lại nhân cơ hội chui vào thân thể Ngụy Hàn. Cảm giác choáng váng còn cường đại hơn lần trước, nhất thời khiến ánh mắt hắn có chút mê mang. Giống như bị quỷ dị mê hoặc trên thuyền hoa lúc trước vậy.

Thời khắc mấu chốt, trong lòng Ngụy Hàn lại tản ra từng luồng gió mát mẻ. Thanh Tâm quyết m ãn cấp tự động vận chuyển chống đỡ, dễ dàng khôi phục sự bình tâm của hắn.

"Rác rưởi!" Ngụy Hàn nhất thời có chút thất vọng.

May mà hắn vất vả theo dõi ba ngày, lại chuẩn bị nhiều biện pháp ứng phó, thậm chí còn chuẩn bị phương án rút lui chạy trốn. Kết quả ai ngờ quỷ dị kinh khủng cỡ đó trong lời đồn thổi hoá ra chỉ có vài ba chiêu mèo kèo như vậy?

Là hắn quá mạnh, hay là con quỷ dị này quá yếu?

"Gừ gừ." Còn chưa đợi Ngụy Hàn nghĩ rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Cả ngõ Lục Liễu liền vang lên từng trận âm thanh quỷ khóc sói gào thét.

Con quỷ dị này hoàn toàn bị chọc giận, không thèm suy nghĩ gì nữa bất chấp việc phải che dấu hành tung, khống chế hơn hai mươi thân ảnh lao ra khỏi các nhà mà tìm đến chỗ Ngụy Hàn.

"Mẫu thân, đây là tiếng gì vậy?"

"Quỷ dị, quỷ dị, đây là quỷ dị!"

"Nhanh lên, mau trốn đi!"

Cư dân ngõ Lục Liễu đều bị dọa tỉnh, cả đám xuyên qua cửa sổ nhìn thấy có gì đó không ổn, đều sợ tới mức trốn vào trong chăn. Dưới đêm trăng, hơn hai mươi bóng người chạy trên tường như chó hoang.

Hai mắt bọn họ đỏ thẫm, vẻ mặt oán độc nộ ý, động tác nhanh như gió. Ai nhìn cũng phải hoảng sợ hết hồn, trợn mắt cứng lưỡi.

"Đến đúng lúc lắm, tiễn các ngươi cùng lên đường.” Ngụy Hàn biết rõ những thứ này đều là những người bị quỷ dị khống chế. Chắc đã sớm chết từ lâu, bởi vậy lúc xuống tay vốn không nương tay chút nào.

"Chết cho ta!" Ngụy Hàn thi triển Kim Cương La Hán quyền, song quyền điên cuồng đánh ra.

Môn quyền pháp Phật gia này khí thế bàng bạc, khí nuốt sơn hà, quyền pháp tràn ngập ánh sáng chính đạo nồng đậm. Toàn thân hắn phảng phất xuất hiện phật quang, chớp mắt liền đem toàn bộ bóng người phía trước thành đống thịt vụn.

Ngõ Lục Liễu đêm khuya như vừa trải qua một trận động đất, náo loạn ra động tĩnh khá lớn. Mấy chục hộ dân đã sớm bị dọa sợ run rẩy, tắt đèn trốn trong nhà không dám mạo hiểm. Chờ mấy đội tuần tra chạy tới, chỉ nhìn thấy đám hỗn độn.

Vách tường nhà thím mập đã bị quyền phong đánh thành mảnh vụn. Nhà Lưu nãi nãi cũng bị tàn phá không sao chịu nổi, không chỉ phòng ốc bị phá huỷ. Mà trên mặt đất còn rải rác rất nhiều thi khối, cảnh tượng quả thực kinh người.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Mấy đội tuần tra đối mặt nhìn nhau.

Thanh toán ân oán giang hồ? Hay là có kẻ trộm vào nhà?

Nhưng cũng không đúng lắm, ngõ Lục Liễu là nơi dân nghèo sinh sống. Làm gì có tiền tài để người khác cướp đoạt? Còn lớn gan gây ra động tĩnh lớn như vậy nữa?

Một trung niên mặt sẹo nhíu mày tiến lên nhìn, nhất thời hít sâu một hơi, kinh hô: "Mau, mau lui!"

“Lão Đổng, ngươi sao thế?”

“Ngươi tìm thấy gì à?” Mọi người nhao nhao kinh ngạc khó hiểu.

Mặt sẹo run rẩy cả người nói: "Là quỷ dị, có người chém giết con rối bị quỷ dị khống chế, trên mặt đất tất cả đều là thi thể khô héo. Ba năm trước ta theo đại quân chinh phạt đã từng gặp qua một ổ quỷ.”