TRUYỆN FULL

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Chương 136: Quẻ đại hung

Bởi vậy Tiểu Hoàng chạy ngược chạy xuôi, gần như đã xới tung cả phân nửa huyện thành.

Ngụy Hàn rất kiên nhẫn, hắn không nhanh không chậm đi theo phía sau. Thỉnh thoảng dịch dung thay quần áo một chút, bảo đảm không ai chú ý tới mình.

Cuối cùng, Tiểu Hoàng dừng lại một con phố ở phía nam thành: “Gâu gâu gâu.”

Nó sủa gâu gâu như muốn nói gì đó, từ những từ ngữ đơn giản của nó. Ngụy Hàn hiểu được đây là vị trí cuối cùng mà đám người Tiểu Thạch Đầu xuất hiện. Từ nơi này thì mùi hương đã hoàn toàn bị gián đoạn, trên mặt đất chỉ có một viên phật châu nhỏ bé.

“Ngươi trở về trước đi!”

Ngụy Hàn lại đút mấy viên Thông Linh Đan và Thú Huyết Đan, Tiểu Hoàng mới cảm thấy hài lòng rời đi. Hắn cau mày nhặt phật châu lên, tìm hiểu ở phố nam một chút. Hắn đã sớm quen thuộc với huyện Thanh Sơn, mỗi nơi đều từng đi qua. Ở thành nam này dù nhắm mắt cũng sẽ không đi sai đường.

Nhưng hôm nay, thành nam lại có chú khác biệt. Người qua đường có vẻ vội vã, trên mặt đất rắc đầy tro hương. Mấy ngàn người tụ tập ở một góc đường trống trải, thỉnh thoảng dập đầu bái lạy.

Trung tâm đống người, mười mấy hòa thượng mặt bự tai to đọc kinh kệ. Bọn họ mang theo ý cười hiền lành, cả người tản ra hào quang thánh khiết. Vừa tụng niệm kinh văn vừa rảy nước thánh cho người bên đường, ban phúc cho tứ phương.

Mà các tín đồ quỳ xuống đất dập đầu cũng có vẻ mặt thành kính. Họ âm thầm cầu nguyện với nhang khói trong tay, sự cuồng tín hiện rõ trên mặt bọn họ.

"Đây là gì?” Ngụy Hàn có chút cổ quái. Những hoà thượng này xuất hiện từ đâu vậy? Bình thường sao chưa từng thấy qua?

Có lẽ Ngụy Hàn bình thường vẫn luôn ở trong Chế tạo doanh, đi sớm về khuya nên không biết huyện thành lại có nhiều hòa thượng như vậy. Chẳng lẽ việc Tiểu Thạch Đầu mất tích, có liên quan đến những hòa thượng này?

Ngụy Hàn đột nhiên nhớ tới chức năng bói toán họa phúc, trực tiếp hỏi trong đầu: "Hệ thống, tính toán sự mất tích của Tiểu Thạch Đầu có liên quan gì đến những hòa thượng này hay không.”

[Đinh! Chức năng này chỉ có thể tính toán họa phúc, không thể tính toán cái khác!]

"Được rồi, đổi cách nói khác!" Ngụy Hàn cắn răng nói: "Bói toán họa phúc của đám người Tiểu Thạch Đầu!"

[Đinh! Bói toán cần khấu trừ 1 điểm công đức, xin hỏi có tiếp tục hay không!]

“Tiếp tục đi!”

Một hình ảnh bói toán quen thuộc hiện ra trong tâm trí

Ngụy Hàn chỉ chờ hai giây, họa phúc bói toán cũng đã rút ra kết luận: [Hạ Khảm Thượng Ly, Thái Tuế hung quẻ, đại hung!]

“Mẹ nó.” Ngụy Hàn không khỏi nheo mắt lại.

Mấy đứa nhỏ mất tích không thể giải thích được, lại là điềm báo đại hung. Có còn sống hay không còn chưa biết, cho dù không chết thì cũng gặp nạn. Vì không có kẻ bắt cóc bắt cóc họ là ai, và cũng chẳng biết chúng đang bị đưa đi đâu.

Ánh mắt Ngụy Hàn lần thứ hai nhìn về phía hòa thượng, những kẻ ấy toát lên hào quang từ bi bác ái, nhưng không hiểu vì sao có chút gian manh.

"A di đà phật, Phật tổ từ bi thương yêu thế nhân!"

“Thương sinh đều khổ, không bằng theo ta bước vào cực lạc!”

Một lão hòa thượng dẫn đầu chuyển động phật châu, mở miệng cười hiền từ. Giọng nói truyền khắp nơi, khiến nhiều người đến bái lạy hơn. Ngụy Hàn đang quan sát từ xa sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi, vì hắn nhận ra một cỗ lực mê hoặc quỷ dị.

Loại cảm giác choáng váng này thập phần quen thuộc, trong lúc lơ đãng tâm thần sẽ bị mê hoặc. May mắn "Thanh Tâm quyết" của hắn tự động vận chuyển, dễ dàng chống đỡ loại ảnh hưởng này.

“Khó trách!” Ngụy Hàn sắc mặt tái mét nhìn lướt xung quanh.

Khó trách đông đúc dân chúng thành kính dập lạy, thì ra những hòa thượng này lại nắm giữ thủ đoạn mê hoặc lòng người. Nếu hắn là một người bình thường, chỉ sợ sớm đã mê hoặc trong kinh văn của bọn họ, sau đó cùng nhau thắp hương bái lạy ở đây.

Rõ ràng, những người này đang phục vụ truyền giáo. Nếu không cũng sẽ chẳng làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nhưng vì sao bọn họ công khai làm việc như vậy, lại không ai quản?

Phản quân Tiêu vương đâu? Đội tuần tra đâu? Bọn họ đều bị mù sao?

Trong chuyện này có chút cổ quái, Ngụy Hàn lui lại vài bước, tìm một quán trà nhỏ yên tĩnh ngồi xuống, thuận miệng nói: "Chủ quán, cho chén trà!"

“Có ngay.” Có lẽ nơi này cách khá xa, nên chủ tiệm vẫn chưa bị tiếng tụng kinh mê hoặc, nhìn thấy có khách đến cửa vẫn nhiệt tình tiến lên chào hỏi.

Ngụy Hàn tiện tay ném qua một lượng bạc vụn, nói: "Hỏi ngươi mấy vấn đề nhỏ.”

“Gia, ngài hỏi, hỏi thoải mái.” Chủ tiệm kích động tiếp nhận bạc, kinh hỉ trên mặt không giấu được.

Một tách trà cũng chỉ có một văn tiền, bán một ngày cũng không kiếm được trăm văn. Ngụy Hàn ra tay thưởng một lượng bạc vụn, chủ tiệm há có thể không đáp ứng sao?

"Những hòa thượng này có lai lịch gì?" Ngụy Hàn không khách khí, vừa thưởng thức trà, vừa tò mò hỏi: "Sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?"