"Nói thì nói vậy, nhưng xây ga tàu hay sân bay đâu phải chuyện đơn giản." Đỗ Kiến Sơn buột miệng nhận xét, vô thức nhìn lướt qua cửa ra vào.
"Ai cũng biết không dễ dàng, nhưng mà chú nghĩ xem, nếu Khu Kinh tế Băng Hồ không có ga tàu hay sân bay, thì sau khi sức nóng của lễ hội văn hóa du lịch qua đi... thì ai còn đến đó nữa chứ! Tám chín phần mười sẽ giống như một số thị trấn du lịch trong nước, ế ẩm rồi đóng cửa là cái chắc." Nghe đến đây, chàng trai trẻ không nhịn được tiếp lời.
"Cũng không đến mức đó đâu, Khu Kinh tế Băng Hồ vẫn có doanh nghiệp đầu tư cơ mà, khác với những thị trấn du lịch thông thường." Đỗ Kiến Sơn cười nói.
"Doanh nghiệp? Có doanh nghiệp tốt đến mấy mà giao thông không thuận tiện thì cũng vứt! Chú có thấy công ty nào tầm cỡ top 500 thế giới hay top 500 Hạ Quốc mà lại đặt trụ sở ở cái nơi không có nổi một cái ga tàu chưa?" Chàng trai trẻ nói tiếp.
"Điều này..." Đỗ Kiến Sơn lại một lần nữa nghẹn lời, không biết nên nói gì hơn.