Chương 199: Đế Thích Thiên sợ hãi
Oanh!
Trong Thiên Cơ Lâu, đầu tiên là yên lặng, sau đó trở nên bạo động.
"Vãi chưởng, có thể phá toái hư không!"
"Đây là thần kỹ nghịch thiên gì, vậy mà có thể phá toái hư không."
"Thần kỹ như vậy, hoàn toàn chính xác có thể đứng đầu."
"Đúng thế, bị tên thần kỹ này lừa rồi.”
Vô số người cả kinh đứng dậy, hoảng sợ thất thanh.
Phá toái hư không!
Vẻn vẹn bốn chữ này, liền đủ để chứng minh sự kinh khủng của kiếm pháp đó.
"Lâu chủ, cầu phổ cập kiến thức!"
"Cầu phổ cập kiến thức về kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến!"
"Thiên hạ vậy mà có kiếm pháp kinh khủng như thế, chẳng lẽ là vị cao thủ cái thế phá toái hư không để lại."
Cổ Tam Thông cũng không giữ được bình tĩnh.
Bị chấn động bởi kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến này.
Những người khác, ai ai cũng nóng mắt cả lên.
Thần kỹ!
Hoàn toàn xứng đáng là thần kỹ.
Lưu Tiêu nói: "Phá toái hư không này, không phải là phá toái hư không như các ngươi nghĩ đâu, cũng không phải có thể để người ta phá giới rời đi."
"Mà phá toái hư không này, nghĩa là một khi thi triển kiếm pháp, không gian đều có thể nổ nát."
Nổ nát không gian!
Mọi người lần nữa điên cuồng hít ngụm khí lạnh.
Kể cả Kiếm Thánh cường đại như thế, cũng không thể đánh nát không gian.
Nổ nát không gian, thử hỏi thiên hạ này ai có thể ngăn nổi một kích.
"Bộ kiếm pháp này hết sức thần kỳ, không có khẩu quyết, không có kiếm chiêu, càng không kiếm ý."
"Thi triển kiếm pháp, cần một đôi tình lữ yêu nhau đến tận cùng, trong ngươi có ta, trong ta có người thì mới có thể thi triển."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào lấy cái tên kỳ quái như vậy.
"Ngoại trừ cần một đôi tình lữ yêu nhau say đắm ra, thì để thi triển bộ kiếm pháp này, còn cần một điều kiện tiên quyết, đó là nam cầm Vô Song Dương Kiếm, nữ cầm Vô Song Âm Kiếm."
"Dùng tình yêu giữa hai người, để thi triển ra uy lực của bộ kiếm pháp này."
"Không có kiếm chiêu, khẩu quyết, cái gì cũng không có thì sao mà học?"
Có người nghi ngờ nói.
Lưu Tiêu nói: "Then chốt của kiếm pháp này, là Vô Song Âm Dương Kiếm, chứ cũng chẳng phải là những thứ đồ khác."
Đây là Thiên Cơ Lâu nói cho Lưu Tiêu.
Hắn đã cảm thấy kiếm pháp này có chút không bình thường.
Trên thực tế, điểm mấu chốt nhất vẫn là sự thần kỳ của Vô Song Âm Dương Kiếm.
Theo trong phim, sau khi Nhiếp Phong và Minh Nguyệt kích hoạt và dùng Vô Song Âm Dương Kiếm, quả thực là quá vô đối.
Dưới một kiếm, địch thủ đều bị tru diệt, vạn vật đều bị san bằng.
"Lâu chủ, kiếm pháp này do ai sáng chế ra, mà lại thần kỳ như vậy."
Lưu Tiêu nói: "Chính là tổ tiên của Vô Song Thành, Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại."
Đây cũng là Thiên Cơ Lâu đưa tin tức cho hắn.
Có điều cũng không đưa nhiều, còn nhiều tin tức khác, hệ thống vẫn chưa tiết lộ.
"Vãi chưởng! Lại là Độc Cô Cầu Bại đại lão, thế thì không có vấn đề gì."
"Độc Cô Cầu Bại, quả là thần nhân."
"Cũng chỉ có kỳ nhân như Độc Cô Cầu Bại, mới có thể để lại kiếm pháp kinh thế như thế."
"Vãi chưởng, Vô Song Thành lại là hậu đại của Độc Cô Cầu Bại đại lão, hèn chi kiếm thuật của Vô Song Thành kinh khủng đến vậy!"
Tổng bộ Thiên Môn, ở giữa sông băng vạn dặm.
Rất ít người đến được đây, chim bay còn khó lọt.
Không có bao nhiêu người biết nơi này là nơi ẩn núp của Thiên Môn, thế lực thần bí nhất Cửu Châu.
"Thiên Cơ Lâu này rốt cuộc có lai lịch ra sao thế, thậm chí trước kia ta còn chưa từng nghe được bất kỳ tin tức nào về nó."
Đế Thích Thiên sắp điên rồi.
Hắn sống vài nghìn năm, hiểu rõ Cửu Châu như lòng bàn tay mình.
Nhưng đối với thế lực Thiên Cơ Lâu bỗng nhiên xuất hiện này thì hắn không hề có một manh mối nào cả.
Thậm chí thực lực cùng mạng lưới tình báo mà bọn chúng bày ra còn khủng bố hơn một Lão Quái Vật sống vài ngàn năm như hắn nữa.
"Không lẽ nó là do một Lão Quái Vật nào sống còn lâu hơn ta thành lập lên sao?"
Hắn luôn luôn cẩn thận, khi nghe tin tức về Thiên Cơ Lâu thì hắn lập tức chạy về Thiên Môn, không dám ở bên ngoài nữa.
Đối phương thật sự biết rõ tất cả về mình, thậm chí ngay cả Thánh Tâm Tứ Kiếp, môn võ kỹ bản thân chưa từng sử dụng trước mặt ai mà bọn hắn cũng thế biết được.
Điều này khiến Đế Thích Thiên càng lúc càng kiêng kỵ.
"Thần Võ Huyền Công, Khuynh Thành Chi Luyến Kiếm Pháp, thế gian này lại có kỳ công lợi hại như thế sao."
Nếu như có thể thu về được thì...
Nghĩ tới đây thì trong mắt Đế Thích Thiên như muốn bốc cháy.
Hắn biết bản thân không phải là thật sự bất tử bất diệt.
Một trăm năm trước tuy bị Thập Cường Võ Giả đánh lui, nhưng lý do chính là vì khi bị thương hắn thấy được Phượng Hoàng Tinh Huyết cũng đang dần xói mòn theo.
Hắn là một người vô cùng tiếc mạng, nên mới không liều với Võ Vô Địch.
"Kêu Lạc Tiên đến đây gặp ta!"
Đế Thích Thiên hô to.
Chỉ một lát sau thì Lạc Tiên xuất hiện với tư thế hiên ngang.
"Lạc Tiên tham kiến thần chủ!"
Lạc Tiên quỳ xuống đất, hành lễ một cách cung kính.
Đế Thích Thiên nói: "Lạc Tiên, bây giờ người lập tức xuất phát đi đến Thiên Cơ Lâu ở Lạc Dương, tìm hiểu nội tình của nó."
Lạc Tiên trả lời: "Vâng!"
Đế Thích Thiên nói tiếp: "Nếu như có thể thì trộm Thần Võ Huyền Công về cho bổn toạ."
"Nếu thành công thì bổn toạ ban thưởng cho ngươi năm trăm năm thọ nguyên, đưa người thành Thiên Môn Chi Chủ đời sau."
"Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ!"
Đế Thích Thiên vung tay, Lạc Tiên nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Sắp tới ngày Kinh Thuỵ sáu trăm năm mới có một lần rồi, hy vọng sự xuất hiện của Thiên Cơ Lâu này không ảnh hưởng tới việc Đồ Long của bổn toạ."
Đế Thích Thiên lo lắng vô cùng.
Hắn muốn khuấy động phong vân của võ lâm một tý là vì loạn thế xuất anh hùng, từ đó chọn ra và khống chế một nhóm cao thủ tuyệt thế đi Đồ Long giúp hắn.
Bỏ lỡ cơ hội này thì sợ rằng phải đợi thêm 600 năm nữa.
...