Chương 80: Tiểu Chiêu
Đại Nguyên Hoàng Triều, Võ Đang!
Trương Tam Phong thu được tin tức Thiên Trì Huyết Ma - Đế Thích Thiên còn sống, đang ẩn núp trong Thiên Hạ Hội.
"Quả nhiên ngươi vẫn chưa chết!"
Nội lực phun trào, khiến mật thư trong tay võ thành mảnh nhỏ, trong mắt Trương Tam Phong bắn ra một tia hàn mang dài ba thước.
Đây không phải là phóng đại, mà thực sự có hai tia hàn mang bắn ra từ mắt Trương Tam Phong.
Hai tia kiếm khí xuyên thấu không khí, tạo thành thanh âm phốc phốc.
Năm đó Đấu Tửu Tăng, Hoàng Thường liên hợp các cao thủ tuyệt đỉnh tại Cửu Châu, muốn ngăn cản âm mưu phá vỡ võ lâm của Đế Thích Thiên.
Một đêm trước đại chiến thì Hoàng Thường, Đấu Tửu Tăng cùng các cao thủ khác cùng nhau chế tạo ra Ỷ Thiên Kiếm cùng Đồ Long Đao, hòng tăng tỷ lệ chiến thắng lên.
Có nhiều cao thủ biết rằng lần đi này có thể lần cuối cùng, một đi không trở lại, thế nên nhiều người để lại võ công của mình vào trong Ỷ Thiên Kiếm cùng Đồ Long Đao.
Đấu Tửu Tăng thì rất tự tin, tự tin đến mức tự cao nên hắn không để lại tuyệt học Cửu Dương Thần Công của mình.
Nhưng trước khi đi bỗng hắn tâm huyết dâng trào, đem Cửu Dương Thần Công của bản thân truyền cho Giác Viễn, một hoà thượng bản thân mới gặp lần đầu.
Hắn cùng Giác Viễn tuy không mang danh thầy trò nhưng không khác gì thầy trò cả.
Việc Đấu Tửu Tăng một đi không trở lại đã trở thành tiếc nuối cả đời của Giác Viễn.
Đến sau này đánh mất Cửu Dương Thần Công, Giác Viễn lại càng thấy thẹn với Đấu Tửu Tăng hơn, nên võ công của ông cả đời không thể tiến thêm được.
Trương Tam Phong biết rõ tâm nguyện lớn nhất của sư phụ mình, nhưng hắn lại không thể tự tay giết chết Đế Thích Thiên.
"Cho lão đạo thêm ba năm nữa thôi, ta sẽ chiến đấu cho Giác Viễn đại sư!"
Trương Tam Phong nói nhỏ!
Người ngoài đều cho rằng hắn là cao thủ Đại Tông Sư!
Nhưng không ai biết khi 60 tuổi hắn đã tấn thăng lên Võ Thánh rồi!
Bây giờ khi một trăm tuổi thì Trương Tam Phong khủng bố ra sao thì chỉ có hắn biết rõ mà thôi.
"Thiên Cơ Lâu? Đến cùng đây là sản phẩm của thần thánh phương nào thế, bọn hắn lại dám công bố tin tức này ra, không sợ rằng Đế Thích Thiên sẽ trả thù hay sao?"
Còn về phần phiên đấu giá bí mật của Ỷ Thiên Kiếm cùng Đồ Long Đao thì Trương Tam Phong không thèm để tâm, dù chỉ là một chút ít.
Hắn cũng là một người vô cùng tự cao.
Tuy hắn có tổ sư là Đấu Tửu Tăng, chỉ được Giác Viễn đại sư truyền cho bản không hoàn chỉnh của Cửu Dương Thần Công.
Nhưng tất cả những gì hắn đạt được ngày hôm nay đều là do hắn tự ngộ ra cả!
"Cái gì? Bán đấu giá bí mật của Ỷ Thiên Kiếm cùng Đồ Long Đao!"
Tại một tửu lâu nào đó, đoàn người Trương Vô Kỵ khi nhận được tin tức này thì thất kinh vô cùng.
Đặc biệt là Trương Vô Kỵ, vì hiện nay hắn là người nắm giữ Ỷ Thiên Kiếm, và cả thiên hạ rất nhiều người biết điều đó.
Ban đầu hắn định trả lại Ỷ Thiên Kiếm này cho Diệt Tuyệt Sư Thái vì mặt mũi của Chu Chỉ Nhược.
Nhưng sau khi nhận được tin tức này thì hắn lại do dự.
Bởi vì Đồ Long Đao hiện đang trong tay của Kim Mao Sư Vương - Tạ Tốn, không khác nào đang trong tay hắn cả.
Chỉ cần mua được tình báo về bí mật của Ỷ Thiên Đồ Long tại Thiên Cơ Lâu thì hắn hoàn toàn giải mã được ngay.
"Giáo chủ, không thể trả Ỷ Thiên Kiếm lại cho Diệt Tuyệt được!"
Bạch Mi Ưng Vương mở miệng nói một cách nghiêm túc, hắn lấy thân phận là một hộ pháp của Minh Giáo để khuyên nhủ Trương Vô Kỵ.
"Giáo chủ nghĩ lại đi!"
Dương Tiêu cũng lên tiếng.
Trương Vô Kỵ biết rõ chấp niệm cả đời của sư phụ Kim Mao Sư Vương - Tạ Tốn của mình là giải mã được bí mật trong Ỷ Thiên Đồ Long.
Sau khi xem xét một hồi thì hắn gật đầu, nói: "Được!"
"Đợi sau khi giải mã được bí mật trong Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao thì ta sẽ trả lại Ỷ Thiên Kiếm cho Nga Mi sau."
"Nhưng sợ rằng cuộc đấu giá tại Thiên Cơ Lâu này có không ít thế lực lớn tham dự."
"Bức Vương, khinh công của ngươi là mạnh nhất trong đây, phiền ngươi quay về Quang Minh Đỉnh để lấy thêm nhiều ngân lượng đến đây."
Thấy Trương Vô Kỵ đã thay đổi suy nghĩ thì ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Người giáo chủ này chỗ nào cũng tốt cả, chỉ là quá nhân từ mà thôi.
Đôi khi vì thế bọn họ vừa thấy may mắn nhưng cũng rất đau đầu.
"Được!"
Vi Nhất Tiếu tung người một cái, chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người rồi.
"Ta sẽ trở về đưa tin cho thủ hạ dưới trướng nhanh chóng gom góp ngân lượng!"
"Lần đấu giá này Minh Giáo buộc phải mua được tin tức đó!"
Bạch Mi Ưng Vương đã tự lập môn hộ riêng cũng lên tiếng.
Lần đấu giá này bọn họ đã xem mình là người thắng cuối cùng rồi.
Bởi vì so với mọi người thì bọn họ có tư cách cùng vốn liếng hơn.
"Ưng Vương hào phóng!"
Dương Tiêu dựng ngón tay cái, khen ngợi Bạch Mi Ưng Vương.
"Tiểu Chiêu đừng gắp nữa, ngồi xuống ăn cơm trước đi!"
Lúc này Trương Vô Kỵ vội vàng bắt chuyện với Tiểu Chiêu, người đang hầu hạ mình, kêu nàng ngồi xuống ăn cơm chung.
Tiểu Chiêu nhìn Trương Vô Kỵ với ánh mắt đầy nghi ngờ, thấy Trương Vô Kỵ nhìn mình với ánh mắt hơi kỳ lạ.
Tuy thắc mắc nhưng nàng vẫn nói: "Ngươi cứ ăn đi công tử, ta hầu hạ ngươi xong rồi ăn sau."
Lúc này nàng là tỳ nữ của Trương Vô Kỵ, thế nên việc hầu hạ hắn là chuyện đương nhiên rồi.
Trước khi Trương Vô Kỵ ăn xong thì nàng không thể ngồi lên bàn ăn nữa kìa.