“Từ nhỏ Ương nhi đã hiểu chuyện, ý chí võ đạo mà hắn biểu hiện ra cũng tuyệt đối không phải là thứ tộc nhân cùng thế hệ có thể đánh đồng với nhau được. Lúc đó ta cũng đoán được sớm muộn gì cũng có một ngày hắn có thể trở thành một thế hệ cường giả. Nhưng không ngờ rằng võ đạo của hắn sẽ yêu nghiệt như thế này. Chúng ta là cha mẹ, nghĩa vụ và trách nhiệm có thể làm đã dừng ở đây rồi.” Vương Uyển Như nói.
“Như muội, không thể nói như vậy. Dù rằng hiện tại cha mẹ như chúng ta đã không có cách nào giúp đỡ võ đạo của Ương nhi, nhưng hắn trước sau vẫn là máu thịt thân sinh của chúng ta, cho dù không đủ sức lực cũng phải cố gắng trước một bước, giúp hắn một phần sức lực trên võ đạo. Cũng là sự cống hiến cuối cùng cho gia tộc Vương thị chúng ta, hơn nữa là cho sự sống còn của Nhân tộc.”
Lời này của Vương Diễm cũng đã nói rõ chủ ý của hắn, cũng muốn cố gắng hết sức tham chiến, vì Nhân tộc, vì gia tộc, hơn nữa là vì con trai.
“Diễm ca, tu vi của ngươi đột phát đến Thánh Cảnh lục trọng từ khi nào?” Vương Uyển Như hỏi.
Từ nửa năm trước, Vương Uyển Như đã đi đến chỗ đóng quân của gia tộc mãi đến bây giờ mới trở về.