“Ngươi là ai? Hình như ta chưa từng gặp ngươi?” Tần Hà nhìn chằm chằm vào Tần Hà, nghi ngờ hỏi.
“Thánh chủ đại nhân bề bộn nhiều việc, ngươi không nhận ra ta, nhưng ta nhận ra ngươi nha.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng, nói xong thì trực tiếp quay người rời đi.
Từ Hồng ngẩn người, một cảm giác quen thuộc ập đến, lập tức ông ta cảm thấy khuôn mặt này không còn lạ lẫm, giống như là đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Trong chốc lát lại không thể nghĩ ra cụ thể là ai.
Ở trong góc đại đường, một tên nam tử thanh niên trông thấy toàn bộ cảnh này liền cúi đầu giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó ánh mắt hắn ta hơi lóe lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh dị.