“Vâng, cao nhân.” Tôn Binh vội vàng gật đầu.
“Hả?” Tần Hà hơi sững sờ.
“Vâng... Giáo chủ đại nhân.” Tôn Binh đổ mồ hôi, vội vàng đổi giọng, miệng không cẩn thận nói nhầm.
Tần Hà đánh giá trên dưới Tôn Binh một lượt, qua mấy hơi thở sau mới phất tay một cái, nói: “Đi đi.”
Tôn Binh như được đại xá, giống như là chạy trốn đi ra ngoài đại sảnh.