Mặc dù bị trấn áp bởi uy áp của Lang Thất và Lang Cửu nhưng tất nhiên Tử y hầu cũng không phải loại người nhát gan, đối chọi gay gắt nói: “Lang Thất Lang Cửu, Đại Cảnh quốc ta đối đãi với sứ giả của quý quốc từ đầu đến cuối vẫn luôn lễ ngộ có thừa, hiện tại Vạn Yêu Quốc của các ngươi xảy ra nội chiến liên lụy kinh thành của Đại Cảnh ta rung chuyển bất an, chúng ta khoan dung độ lượng không suy xét việc này, phụng lệnh của thái tử bảo vệ sứ giả của các ngươi rời khỏi nơi nguy hiểm, bảo vệ bọn họ chu toàn.”
“Tại sao đến trong miệng ngươi lại biến thành chúng ta sai, chẳng lẽ trong lúc đào vong ngươi còn muốn nghi trượng đầy đủ, gióng trống khua chiêng, vui vẻ đưa tiễn mới vừa lòng?”
Một phen lời nói không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, bản lĩnh trượng phu.
“Đúng vậy, Nam minh ly hỏa chính là ngọn lửa bản mệnh của Chu Tước, đồ đằng yêu tộc, ngọn lửa này chỉ có thể do hậu duệ của Chu Tước phun ra, bằng chứng của việc nội chiến đã vững vàng như núi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn trả đũa hay sao?”
“Sớm biết vậy chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn cho rồi!”