Rương sắt lớn màu đồng cổ, loang lổ vết gỉ, phía trên quấn một cái xích sắt lớn, dường như là quấn quanh bao lấy rương sắt. Rất nhiều vị trí cạnh góc rõ ràng đã rỉ sét biến mỏng, có một chỗ thậm chí còn xuất hiện một lỗ hổng.
Bề ngoài rõ ràng từng có dấu vết lửa đốt, ngay cả dây xích cũng hiện lên màu đỏ sậm, đã không thể nhìn rõ được dáng vẻ ban đầu.
"Thứ này bị đốt đủ chưa?" Ma Phi núp ở sau lưng Tần Hà, ngó dáo dác hỏi.
Đối với nguy hiểm, nó luôn có thể tìm tới vị trí an toàn.
"Mây mù trên trời đã tản đi rồi." Lúc này, đạo sĩ chỉ chỉ lên trời.