"Cái gì. . . Là thể diện?" Hoàng Tông Quân nghi ngờ hỏi.
"Chính là để ngươi chết không quá khó coi." Tần Hà lời ít mà ý nhiều.
Hoàng Tông Quân hít sâu một hơi, nói: "Có thể không chết không?"
"Không được! Không thể không chết!" Tần Hà lắc đầu, nói: "Cho ngươi thời gian hai mươi hơi thở để suy xét."
Toàn thân Hoàng Tông Quân lập tức run rẩy, nói nó là cỏ đầu tường gió chiều nào ngả chiều ấy cũng được, nói nó tự cho mình là thông minh cũng được, tóm lại, đây chính là yêu ma bình thường.