“Đinh đinh đinh đinh…”
Đoản đao của yêu nữ Huyễn Điệp như gió, tựa như màng chắn, trong khoảnh khắc đã đánh mấy mảnh vỏ hạt dưa kia bay ra ngoài.
Nhưng mà thế vọt tới phía trước của nàng ta cũng bị ngừng lại.
Trong nháy mắt rơi xuống đất, bên trên đoản đao quanh quẩn từng tia từng sợi khói trắng.
“Ngươi là ai?”