Gió tanh mưa máu qua đi, trên thân số người thưa thớt còn đứng đã không còn mảnh màu sắc thuần khiết nào nữa.
Giống như là một con chó lăn lộn dưới bùn sau đó lắc thân vẩy lông, khắp nơi trên đất đều là ô uế.
“Trước kiệu quan huyện, dân binh tránh ra ~” Hư quỷ gõ chiêng lại đánh lên một tiếng chiêng, kiệu nhỏ chầm chậm đi xa, sau đó biến mất trong làn sương mù dày đặc phía sau.
Tất cả những thứ này đối với chúng nó mà nói, không phải vấn đề gì lớn.
Thậm chí hư quỷ trên kiệu cũng chưa từng liếc mắt.