Một ngày sau, phủ Tư Đô, trong một mật thất nào đó.
Phượng Cửu Hiên xách theo Hứa Nguyên như một con chó chết, nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâu Cơ, nhẹ giọng hỏi:
“Loại tình huống này, chắc hẳn vẫn còn có thể cứu đúng không?”
Trong mật thất an tĩnh, đèn hoa văn ở trên tường tràn ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng đủ các thể loại bình bình lọ lọ ở trên mặt bàn.
Nhẹ nhàng đỡ lấy Hứa Nguyên đang hấp hối như con chó chết từ trong tay của Phượng Cửu Hiên, trong đôi mắt Lâu Cơ lộ ra rất nhiều vẻ không đành lòng, giọng điệu trách cứ: