Nhiều phen lăn lộn, bươn chải nơi đáy xã hội.
Năm Vĩnh Khánh thứ bốn mươi ba, mười năm sau khi Hứa Ân Hạc vào kinh, Lâu Cơ tuy chậm ba năm, nhưng cuối cùng cũng đến được trái tim của Đại Viêm, Đế An thành.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước một gian nhã các khác, cửa viện đóng chặt.
Lâu Cơ nhấc vòng cửa, gõ nhẹ hai tiếng, vừa dịu dàng cười nói:
"Nói ra cũng trùng hợp, lần đầu tiên vào kinh, ta đã gặp phụ thân ngươi rồi, nhưng khi đó ngài ấy ngồi xe ngựa, diễu hành khắp phố, người trên đường hầu như đều bàn tán về ngài ấy, ta cũng chỉ nhìn lướt qua phụ thân ngươi qua khung cửa sổ."