Tướng phủ đã từng trải qua hai giai đoạn bành trướng nhanh chóng, mà nền móng của hai giai đoạn này đều được xây dựng trên thi thể của hai thế gia ngàn năm.
Thái tử Phượng gia và Hoàng trưởng nữ dẫn đầu tạo phản cướp ngôi, lực lượng này vốn nằm trong tay mẫu thân Hứa Nguyên, nhưng sau khi nàng qua đời, bởi vì Phượng Cửu Hiên là một kẻ thờ ơ với quyền lực, nên lực lượng này rất tự nhiên rơi vào tay Hứa Ân Hạc.
Còn mối quan hệ giữa Đế Kinh Long gia và Tướng phủ rất phức tạp, hợp tác nhiều hơn là thôn tính. Năm đó, thời điểm vị Thánh nhân của Long gia tọa hóa lại trùng hợp rơi vào giai đoạn hỗn loạn nhất của việc thay đổi hoàng quyền.
Điều này vốn không phải là vấn đề gì to tát đối với Long gia, là một trong số ít những thế gia ngàn năm ở Đại Viêm, bọn họ đã trải qua vô số lần như vậy, nội tình của gia tộc đủ để bọn họ đứng ngoài cuộc trong cơn sóng gió này. Nhưng gia chủ lúc bấy giờ lại vì quan hệ cá nhân và lời hứa hẹn, nên đã lựa chọn ủng hộ Thái tử tiền triều.
Chính là vị Hoàng huynh rất giống Lý Quân Khánh.