Hứa Nguyên cùng Nhiễm Thanh Mặc ngồi xuống, Phượng Nguyên Cầm vẫn đứng, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại trong phòng, giống như tìm chút gì đó chiêu đãi cháu ngoại, chỉ là nhìn chung quanh một vòng lại phát hiện cả căn phòng ngoại trừ một ít thư tịch tiêu khiển ra, chỉ có những đồ dùng trong nhà cũ kỹ.
Đôi mắt bị lông mày tuyết trắng che lấp hơi có vẻ sa sút, nhưng lập tức, Phượng Nguyên Cầm vẫn nhẹ nhàng cười, thanh âm rất khẽ:
"Nơi này của lão phu không có gì chiêu đãi hai ngươi, vậy... trước hết ngồi một chút đi."
Nghe vậy, Hứa Nguyên yên lặng lấy từ trong Tu Di giới ra một ít trà cụ đặt trên bàn trà, nhưng mà đều là vật phàm phu tục tử hay dùng.
Trà là hồng bào pha trà bên hồ Tây Lũng, rất thơm, nhưng lại không chứa linh khí, lửa đun nước cũng dùng mồi lửa châm, toàn bộ quá trình không dùng đến một chút linh khí nào.