Vừa nói, nàng ta vừa lấy từ trong ngực áo ra một con dao găm, định rạch lên bàn tay trắng nõn của mình. Nhìn vết thương trên tay nàng ta, có thể thấy nàng ta thường làm vậy.
"Vù…"
Nhưng lần này, nàng ta còn chưa dứt lời, một tiếng vù vù vang lên, lấy Hứa Nguyên làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh.
Đợi đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, vách đá trước mặt đã biến mất, thay vào đó là một cửa hang tối om.
Hứa Nguyên đưa tay giữ lấy tay Phượng Phương Minh, dịu dàng hỏi: