Thuở bé, Phượng Tiên Nho nào hiểu ý nghĩa của nó, nhưng theo năm tháng, nhìn bạn bè đồng trang lứa bị kẹt lại trong tu luyện bởi những thứ hư vô mờ mịt, hắn mới dần thấu hiểu hai chữ "thiên tư".
Nhưng thiên phú bẩm sinh ấy không khiến hắn tự đại, ngược lại khiến hắn cảm thấy áp lực nặng nề.
Sự ngưỡng mộ của bạn bè, kỳ vọng của trưởng bối, cùng với những lời tán dương tâng bốc hắn lên tận mây xanh khiến trong lòng hắn dần dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Hắn sợ hãi khiến mọi người thất vọng, sợ hãi từ trên mây xanh rơi xuống, sợ hãi một ngày nào đó bản thân cũng gặp phải bình cảnh trong lời người ta nói.
Hắn không biết khi được khen, mình nên biểu hiện thế nào, không biết khi bị khiêu khích, một thiên tài chân chính nên phản ứng ra sao.