Hứa Nguyên khẽ cười, gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, trở lại vấn đề chính, hắn cảm thấy nữ nhân kia có lẽ là một vị ẩn sĩ.
Dù sao với phúc vận của Nhiễm Thanh Mặc, gặp được một vị ẩn sĩ cũng không phải chuyện gì lạ.
Có lẽ che chở cho đám người này là một thú vui nào đó của nàng ta.
Mang theo chút bất an mơ hồ, Hứa Nguyên khẽ thở ra một hơi, vận chuyển công pháp, thân hình bỗng chốc bay lên, cùng hai nàng bên cạnh lướt qua vài cái, sau đó lặng lẽ đáp xuống trước cửa một tòa phủ đệ ngay trung tâm ngôi làng.
So với những dinh thự nguy nga tráng lệ trong Đại Viêm, tòa nhà này giống phủ đệ của một lão địa chủ ở nông thôn hơn.