Tiếng cười yếu ớt mà yêu kiều phá vỡ sự yên tĩnh của hang động, Tô Cẩn Huyên giơ tay phải lên, nắm lấy Mặc Kiếm đang găm trên vai trái của mình.
Thấy vậy, Hứa Nguyên lập tức lóe người đến trước mặt nàng ta, nắm lấy cổ tay nàng ta, ấn nàng ta lên vách băng:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi nói xem?"
Tô Cẩn Huyên nhíu mày vì đau, nhưng lại nhìn chằm chằm Hứa Nguyên ở ngay trước mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, thốt ra một câu: