Sau một ngày, đến nơi. Huyễn Vụ đại trận của Thịnh Sơn huyện vẫn như lạch trời vắt ngang biên giới Vạn Hưng sơn mạch, mà Hứa Nguyên trực tiếp mang Hứa Hâm Dao tới chỗ điều khiển trận điểm của Vạn Tượng tông kia.
Vẫn là đêm không trăng, trong núi rừng đen nhánh ngẫu nhiên còn có thể nghe được một tiếng thú rống rõ to. Đáp xuống cửa vào sơn động điều khiển trận điểm, Hứa Nguyên vẫn không nói chuyện, mắt nhìn thoáng qua Hứa Hâm Dao trầm mặc bên cạnh. Hứa Hâm Dao cúi đầu, sợi tóc nhu thuận dọc theo tóc mai thổi rơi, che đậy thần sắc nàng.
Không nói lời nào, nàng lẳng lặng đi vào phía trong sơn động. Hứa Nguyên không nhúc nhích, nhìn thân ảnh yểu điệu của đối phương biến mất trong bóng đêm trong sơn động, mới ý vị không rõ hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi đi đến cửa hang ngồi dựa vào trên vách đá bên cạnh.
Hắn đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, một khi ngừng vận chuyển công pháp, cảm giác buồn ngủ nồng đậm liền sẽ lóe lên trong đầu.
Nhiễm Thanh Mặc yên lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, gỡ màn sa xuống, đôi mắt thanh u xinh đẹp nhìn bốn phía núi rừng đen nhánh, trầm thấp nói: