“Bạch Chiếu ở nơi này ít cũng đã ba mươi năm, trông cậy vào một người độc lập hoạt động ở bên ngoài giữ vững lòng trung thành, Nguyên thống lĩnh cảm thấy như vậy có thực tế không?”
Nguyên Hạo không nói tiếp. Lời này thì Hứa Nguyên có thể nói tùy tiện, nhưng hắn không có cách nào tùy tiện như vậy được.
Hứa Nguyên cũng nhận ra được điểm này, rót đầy một chén rượu vàng, nâng chén cười nói:
“Mười năm trước thì Bạch Chiếu đã phát triển Bình Thủy bang ở thành Vạn Tượng đến mức tối đa. Có làm lớn hơn nữa thì bất kể là quan phủ hay Vạn Tượng tông đều sẽ động thủ với hắn. Muốn leo lên là chuyện tốt, dùng thân quyến để đánh bạc cũng là một loại quyết đoán. Tu vi của hắn khiến nhất định hắn không dám phản bội. Thời điểm Nguyên thống lĩnh rút lui, có thể mang hắn đi theo”.
Chạm cốc. Uống cạn.