Mắt trái bị cái gì đó cản trở, gò má chịu áp lực mà biến dạng, Hứa Nguyên không nhúc nhích chút nào, liếc mắt một cái: “Vậy ta đây dứt khoát chỉ báo ra bảy ngàn vạn?”
Lâu Cơ chớp chớp mắt, cười khanh khách nói: “Như vậy... hình như cũng có thể...”
“Thế nhưng”
“Có chút khó ăn nói với bên phía Tông Thanh Sinh và Hoa Hồng bọn họ nha...”
Nói xong, Lâu Cơ chỉ chỉ vào Nguyên Hạo đang đứng dưới thành trì, một bên vừa thở dài vừa khẩn trương xoa xoa tay, một bên thi thoảng lại liếc nhìn một cái lên bên trên tường thành.