Người đi phòng trống, hương thơm vẫn lưu lại, Hứa Nguyên chậm rãi uống trà mà Lâu Cơ tự mình pha chế.
Nghe a di kia nói thứ này có công hiệu gần giống với Diễm Linh dịch, nhưng Hứa Nguyên không cảm nhận được có biến hóa gì.
Đang suy nghĩ.
“Tam ca...”
Một tiếng gọi nhỏ từ sau bình phong trong sương phòng truyền ra, sau đó Hứa Hâm Dao mang tư thế hiên ngang lạnh lùng chầm chậm bước tới.