Dưới trăng tròn, Phượng Cửu Hiên áo trắng như tuyết, hư ảnh lướt qua, tóc dài nhẹ nhàng phất động bên thái dương, trong lúc mắt liếc nhìn bộc lộ một chút kinh ngạc.
Hứa Nguyên nhìn chòng chọc vào hình tượng cách đó không xa.
Hư ảnh. . . . .
Không đúng.
So với hư ảnh, "Ý" vừa rồi lướt qua lọn tóc Phượng Cửu Hiên càng giống như một loại đồ vật không nói rõ cũng không tả rõ được.