Lý Quân Vũ trợn trắng mắt, nàng dùng nấm đấm thọc Hứa Nguyên một cái rồi nói: “Bản cô nương là Lý Quân Vũ, không phải Lý Thanh Diễm, càng không phải là Lý Thanh Diễm thứ hai.”
Hứa Nguyên hít hà một cái rồi cười nhẹ: “Dã tâm lớn thật.”
Lý Quân Vũ hừ nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: “Sau này bản cô nương sẽ không kém hơn nàng.”
Hứa Nguyên khẽ cong mắt, nói một cách ôn nhu: “Được rồi, ngươi là Lý Quân Vũ.”
Mà lúc này Lý Quân Vũ bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Hứa Nguyên, nếu như có lúc nào ngươi cần ta thì ta sẽ sẵn sàng giúp ngươi.”