Hầu công công là người thông minh, y hiểu được lời mà tam hoàng tử muốn nói: “Ý của ngài là…”
Lý Quân Khánh xoa xoa cái chén trong tay, trong mắt hiện rõ một vệt hàn quang: “Ta đoán rằng những tên man di kia muốn biến Đông Doanh thành một thuộc địa tuyến đầu, về phần sau này thì… Ha ha, ta phải tìm phụ hoàng yêu cầu một số binh lính để đi qua bên kia một chuyến.”
Hầu công công nghe vậy thì sững sờ, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, ngữ khí trở nên gấp rút: “Điện hạ đang muốn…”
Lý Quân Khánh lườm Hầu công công một chút rồi nói một cách đương nhiên: “Phụ hoàng không phải là Hứa công, người không quan tâm con cái của mình như Hứa công đâu.”
Hầu công công nghe vậy thì không biết nói gì.