Thái Sử Nhiên nửa quỳ trên mặt đất, làm ra lễ tiết, cười nhẹ một tiếng: “Ta có trao đổi với một số bạn cũ, bọn họ chuẩn bị động thủ, thời gian hẳn sẽ là mấy ngày gần đây”.
Thiên Uyển thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bắc, tựa như nàng có thể nhìn thấy mơ hồ tình cảnh ở bên kia: “Đã bắt đầu rồi”.
Đôi mắt Thái Sử Nhiên ngưng trọng, cúi đầu càng sâu hơn: “Các chủ có thần thông cái thế, có thể nhìn được vạn dặm phương bắc”.
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, chần chờ, nói: “Thế nhưng chúng ta thật sự không nhúng tay vào chuyện này hay sao? Hẳn là có thể đập nát toàn bộ mưu đồ của Lý Diệu Huyền và Hứa Ân Hạc”.
Thiên Uyển đeo mạng che mặt màu xanh dương, khuôn mặt mỹ diệu không lộ ra chút biểu tình nào: “Đã không thể nhìn thấy tương lai, hai người kia cũng không phải nhân vật đơn giản. Lần này chúng ta xuất thế thì vốn đã bị thiên hạ căm thù, nếu tùy tiện tham gia rất có thể sẽ dẫn lửa thiêu thân. Yên lặng theo dõi kỳ biến là được”.