Nghe vậy, Nguyên Hạo hạ giọng trả lời: “Tam công tử, bôn tẩu đường dài đến công thành phải chuẩn bị kỹ lưỡng, quân lính cần nghỉ ngơi hồi phục, khí giới phải sắp đặt, vây kín cần thời gian”.
“Hơn nữa hiện giờ Man tộc đang bày trận từ hai bên trái phải vòng ra phía bắc bao vây thành Bắc Phong, đoán chừng là chuẩn bị để ngăn cản đường xuôi nam của viện quân muốn tiếp viện gấp rút, sau đó lập tức công thành”.
Chiến thuật vây điểm đánh viện kinh điển!
Hứa Nguyên thở dài trong lòng, cố ý hỏi: “Nói như vậy, những tông môn kia làm ổ chó ở huyện Hầu Đình cách đây ba trăm dặm lại coi như là chó ngáp phải ruồi? Khoảng cách ba trăm dặm... Cho dù tuyết lớn phong tỏa đường đi, nhưng bằng vào tốc độ của những tinh nhuệ kia thì hẳn là hai đến ba ngày là có thể đến được?”.
Đối với vấn đề này của Hứa Nguyên, biểu tình của Nguyên Hạo có chút cứng ngắc, hạ giọng nói: “Tam công tử, lần trước rơi vào trong tay giặc, thông tin viên tinh ở huyện Hầu Đình đã bị hủy, sau khi Vũ Nguyên điện hạ thu phục lại được huyện Hầu Đình vẫn chưa kịp điêu khắc lại, chỉ có thể phái người đi đưa tin”.