Theo lối hành lang, đi ra ước chừng mười trượng, bỗng nhiên Hứa Nguyên dừng bước, ở một nhánh của ngã ba nối với một lối nhỏ, dưới đình viện cuối cùng nơi đó, hắn lờ mờ thấy được có một người đang an tĩnh ngồi uống rượu.
Một bên uống rượu, một bên ngắm tuyết, nhìn bông tuyết bay bay đầy trời, đôi mắt u buồn.
Đang nhìn, bỗng nhiên người nọ quay đầu.
Ánh mắt hai người bất chợt gặp nhau trong gió tuyết.
Cả hai bên đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, phảng phất như đang nói: gã bất lực này, vậy mà còn chưa chạy trốn?