Vốn dĩ Hứa Nguyên cảm thấy hẳn là mình đã thích ứng với những hình ảnh này, nhưng mỗi lần nhìn thấy, trong lòng vẫn như lúc trước không chịu nổi mà nhấc lên từng đợt sóng trào.
Mấy canh giờ trước, đại khái bọn họ còn đang cùng đồng bào vui cười tức giận mắng chửi, kể chuyện quan nhân ở nơi nào phục vụ tương đối tốt, nếu như có thể sống sót, dịp phát quân lương kiểu gì cũng phải cùng nhau đi vui vẻ một chút.
Mấy canh giờ sau, bọn họ đã trở thành thi thể lạnh như băng, vĩnh viễn chẳng thể nói chuyện.
Chiến tranh...
“Phò mã...”