Trầm ngâm trong giây lát, Lâu Cơ khoanh hai tay trước ngực, đưa lên một ngón trỏ thon dài gõ gõ vào hàm răng trắng bóng của nàng, đồng tử xanh biếc hiện ra vài luồng sáng âm u uốn lượn như rắn rết: “Ừm. Hẳn là đã đạt được hiệp nghị. Nhưng cả hai bên cũng không có một nền tảng gì để có thể tin tưởng lẫn nhau, đến bây giờ vẫn cứng ngắc ở bên đó”.
“Nền tảng của sự tin tưởng lẫn nhau?”.
Hứa Nguyên nỉ non một tiếng, trong đầu đã nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, có phần im lặng không biết nói sao.
Cho dù tông môn có thực lòng muốn mặc kệ cho Man Tộc mượn đường ngược bắc, nhưng Man Vương cũng không dám tin tưởng tông môn quá dễ dàng.
Dị Vương Man Tộc đại khái cũng rất rõ ràng mục đích của tông môn, cũng biết được tông môn không muốn để cho thực lực của Man Tộc quá mức suy yếu, nhưng đây là chuyện có thể rụng mất đầu, hơn nữa có thể là rụng đầu của hơn nửa chiến binh trong toàn bộ Man Tộc.